Chương 7
Hoài niệm
Cái Tết buồn thảm quạnh quẽ rồi cũng trôi qua. Từ đó, ban ngày bận bịu với sinh hoạt không nói làm chi, nhưng ban đêm không gian càng trở nên lạnh lẽo hơn. Ăn tối xong, mấy mẹ con rút lại hết trong một phòng. Các chị giờ cũng ít lên lầu, kéo hết xuống phòng khách dưới nhà học bài. Trên lầu hai phòng rộng thênh thang giờ hầu như để dành cho tôi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy nó rộng mênh mông như thế này. Mỗi lần lên lầu tôi thấy lạnh lẽo, hoang vắng và đơn côi quá! Sau khi bố mất, tôi trở nên ít nói hơn. Tôi hiểu một cách chua xót rằng ở tuổi thơ, những đứa con côi cút, thiếu cha, hoặc mẹ là một niềm đại bất hạnh! Trong tám đứa con của mẹ, có lẽ tôi là đứa nhạy cảm nhất.
Người ta chiều đến mới thấy buồn, còn tôi sáng ra mở mắt thức dậy đã thấy buồn rồi! Cái buồn miên man nó cứ đeo theo tôi suốt cả ngày, suốt từ sáng đến tối, rồi từ ngày này qua ngày khác… Nỗi xót xa day dứt triền miên trong lòng tôi, trước một mất mát quá lớn, tôi làm việc học hành không được tập trung, vốn đã học dở vì lười biếng, năm ấy tôi học kém đi một cách thảm hại, đứng gần chót lớp! Cái phiếu điểm hàng tháng tôi không dám đưa tận tay mẹ mà để trên bàn học. Bữa sau tôi lặng người khi nhìn tờ phiếu điểm, chữ ký của mẹ đọng mực đã bị nhòe đi. Tôi lặng người khi hiểu ra đó chính là những giọt lệ cuối cùng đã gần cạn khô của mẹ đã nhỏ xuống vì tôi!
Ngày qua, tôi có cảm giác nỗi buồn nó hành hạ len lỏi vào tận cùng ngõ ngách của tâm hồn. Đậm nét nhất là mỗi năm cứ đến ngày tựu trường, mỗi đứa học sinh được phát một Thành Tích Biểu. Mặt trước ghi tên học sinh, lớp và niên khóa. Mặt trong ghi điểm của mỗi môn học. Mặt sau là lý lịch học sinh, phần ghi tên cha mẹ, nghề nghiệp và địa chỉ. Như mọi năm, năm nay tôi lên lớp Chín. Nhận tờ Thành Tích Biểu, tôi vẫn điền tên bố nhưng cây viết khựng lại ở hàng dưới. Biết viết gì bây giờ khi bố đã không còn nữa? Tôi đành để trống hàng này. Không hiểu tại sao tôi lại làm như thế, nhưng tôi không tài nào có đủ can đảm để ghi vào một chữ "chết" oan nghiệt lạnh lùng.
Trong lớp cũng có vài đứa bạn bất hạnh côi cút như tôi, có đứa mất cha, có đứa không còn mẹ. Tự nhiên tôi cảm thấy như là một sự đồng cảm, đồng cảnh ngộ, khiến tôi dễ thân với mấy đứa bạn này hơn. Thấy tôi suốt ngày buồn ủ rũ, các bạn tôi cũng tội nghiệp lâu lâu tỏ vẻ an ủi chia xẻ, nhưng nào có lấp đầy được nỗi xót xa trong thâm tâm tôi. Lúc đó tôi hay suy nghĩ vẩn vơ, tôi thấy sao chúng nó dường như vẫn vô tư hồn nhiên, mỗi khi nhắc đến người đã mất, chúng chỉ thoáng buồn một chút thôi. Không như con người của tôi mỗi khi nhắc đến thân phận côi cút của mình, là tôi buồn tủi, nghẹn ngào chẳng nói được thành lời. Có lẽ chúng vô tư hơn, không như tôi ngay tuổi còn nhỏ đã sớm miên man những mạch sầu đa cảm. Cảm giác ấy kéo dài mãi trong tôi khó nguôi ngoai.
Tất cả những đồ vật của bố, mẹ gói lại cẩn thận để ở một nơi kín đáo trong góc tủ. Ngay từ nhỏ tôi là người sống với nhiều tình cảm quyến luyến. Những đồ vật chung quanh tôi đều mênh mang kỷ niệm, vì tôi đã có ý thổi vào nó một linh hồn. Đôi khi vô tình mở tủ bắt gặp cái tàn thuốc lá của ông nội, cái đồng hồ đeo tay, cái bóp da, cặp kiếng mát bố vẫn thường dùng khi lái xe… tim tôi lại nhói đau. Nhưng những đồ vật nhỏ còn cất dấu được, còn như chiếc xe Honda của bố thì dấu vào đâu? Chiếc xe Honda, con ngựa già trung thành của bố. Nó được dựng nơi phòng khách đã mấy tháng nay bụi bám đầy. Nó đã từng chứng kiến biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn với gia đình tôi. Từng vòng bánh xe chuyên chở biết bao kỷ niệm khó phai nhòa. Giờ đây nó được dựng sát ngay bàn thờ của bố. Như con ngựa già mất chủ, đầu nó quẹo sang một bên, dường như nó cũng đang chia xẻ nỗi buồn đau tức tưởi như tôi.
Mấy tháng sau, mẹ đành bán đi chiếc xe của bố. Không nói nhưng chúng tôi đều hiểu, mỗi lần nhìn thấy chiếc xe máy mẹ lai càng nhớ đến bố nhiều hơn, mẹ buồn, mẹ khóc! Chúng tôi cũng thế, cũng khóc. Tôi còn nhớ như in. Buổi chiều theo lệ thường tôi đi học nhưng hôm đó được nghỉ, mẹ sai tôi lấy chìa khóa đưa cho ông khách mua xe. Phủi sơ lớp bụi đóng trên yên xe, ông ta lạnh lùng đặt nó ra khỏi nhà, mẹ đã rươm rươm nước mắt vội quay đi. Dắt xe ra trước sân nhà, ông khách cưỡi lên nó. Con ngựa già dường như không vui với người chủ mới, hay nó muốn quyến luyến không chịu rời xa chúng tôi. Trước phút chia tay không bao giờ hẹn ngày gặp lại. Nó nhất định không chịu nổ máy ngay, nó hục hặc ho lên mấy tiếng khàn đục khó khăn, dường như nó muốn khóc thay cho một lời vĩnh biệt!
Chi Khanh vừa đi học về, thấy tôi đứng tần ngần trước sân, chị vịn vào vai tôi như muốn truyền cho tôi một ít can đảm, hay là chính chị cũng đang mất can đảm. Hương đi học xa chưa về và Trang đi học buổi chiều. Tôi vẫn đứng ở trước sân, chỉ có hai đứa em nhỏ, tội nghiệp, hai em ngây thơ quá không biết gì, chỉ giương đôi mắt to đen tròn như hai hạt nhãn ra nhìn. Mẹ bế Trâm trong lòng, còn em Đạt đang đùa chơi với lũ trẻ con hàng xóm trước sân nhà. Thấy có người khách lạ Đạt nép sau lưng và níu tay tôi, em hỏi một câu rất ngây ngô nhưng đã làm tôi ứa lệ.
- Anh! Sao người ta dắt xe của bố đi kìa?
Tôi nhìn Đạt mà không nói được câu nào. Tim tôi bỗng nhói đau, hơi thở như nghẹn lại nơi cuống họng, đôi mắt tôi nóng cay, tôi cố nuốt xuống một cái gì mặn chát dâng lên trong lòng. Chị Khanh đã ôm tập sách vào nhà từ lâu. Ông khách đã lái chiếc xe của bố lẫn vào dòng người xuôi ngược trên đường phố. Tôi vẫn đứng ở đó trông theo, cho đến khi nó chỉ là một đám khói trắng nhạt nhòa.
Tôi giả bộ đứng trước sân dấu mặt nép sau cánh cửa, chưa muốn bước vào nhà. Nếu tôi bước vào bây giờ tôi sẽ bật khóc trước mặt chị Khanh ngay. Đạt đã trở ra vô tư hồn nhiên chơi đùa với đám trẻ con hàng xóm. Đợi một lúc thấy yên ắng, tôi lách mình bước vào nhà rồi chạy vút lên lầu. Để xua đi những ý nghĩ vẩn vơ tôi cố mở sách ra học bài, những dòng chữ như đang nhảy múa lung linh chao đảo trước mắt tôi. Nhớ mẹ nói, "con trai không được khóc". Tôi cố mím chặt môi.
Nhưng có ai biết đêm về trên căn phòng nhỏ, trong cái thế giới nhỏ bé riêng tư, tôi thường trùm mền kín mít lên cho tới đầu, rấm rức khóc một mình. Mặc cho những giọt nước mắt nóng tuôn ra, tôi không cần phải đè nén. Sau những lúc như thế này, tôi cảm thấy như tâm sự vơi nhẹ đi được nhiều, trong lòng bớt trĩu nặng. Nhưng đồng thời tôi cũng thật khó chịu với cái cá tính yếu đuối của mình. Xấu hổ quá! Mình thua cả một đứa con gái! Thực ra tôi vẫn cố đè nén cảm xúc đấy chứ. Nhưng ban ngày càng cố đè nén bao nhiêu, đêm xuống cảm tính nó lại hành hạ tôi bấy nhiêu. Càng cố quên đi thì nỗi xót xa buồn tủi lại càng thêm quay quắt. Nói thế nào đi nữa, tôi vẫn chỉ là một thằng bé đa cảm, dễ bị chi phối bởi cảm xúc của chính mình.
Tôi học lớp Chín buổi chiều. Cứ mỗi chiều tan trường, nhìn bạn bè trang lứa có bố đón trước cổng trường, tôi buồn đến đứt ruột. Rồi những ngày hai buổi đi về đạp xe trên con đường quê. Cũng con đường làng ấy năm xưa bố mua cho chiếc xe đạp mới, tôi vui tươi hớn hở bao nhiêu, bây giờ rũ buồn thẫn thờ bấy nhiêu. Có hôm thầy giáo nghỉ, học sinh được về sớm hai tiết cuối, bâng khuâng chưa muốn về nhà, tôi đạp xe lang thang qua những cánh đồng cỏ, để hồn lại phiêu du ngụp lặn vào vùng kỷ niệm, nỗi nhớ mênh mang. Chẳng lẽ về nhà với đôi mắt đỏ hoe sưng húp thế này ư? Tôi lủi xe vào bên đường, men theo hàng cây thơ thẩn thả hồn nhìn những con chim đuổi nhau bay lượn trên cành. Buổi chiều, những con chim se sẻ không thấy đâu nữa. Thỉnh thoảng chỉ có vài con sáo lạc đàn tìm nhau cất tiếng hót nghe bơ vơ lạc lõng. Tôi lang thang một hồi, nằm ngả người ra trên những bãi cỏ xanh mướt, nhìn mây chiều trời lãng đãng. "Mây ơi! Sao còn bay mãi không quay về đây…" những lúc như thế tôi thấy mình như nhẹ đi bao niềm tâm sự. Chiều xuống thật nhanh, những tia nắng đang yếu dần, xa xa bếp lửa nhà ai đang nhen nhúm thả những cụm khói lam chiều. Trời sắp tối, muốn ngồi mãi nhưng sợ về trễ mẹ mong. Tôi lên xe đạp vội về nhà.
Căn phòng của tôi trên lầu, nơi bàn học có khung cửa sổ, dạo ấy người ta chưa xây cất nhiều nhà lầu như bây giờ. Từ khung cửa sổ phòng tôi nhìn ra ngoài khoảng khoát lắm. Cứ buổi chiều nhất là những ngày cuối tuần được nghỉ, tôi cứ lặng ngồi ở đây thẫn thờ qua khung cửa nhỏ, nhìn đám mây bay trôi bàng bạc lững lờ trên nền trời xanh thẳm. Bâng khuâng nghĩ đến cuộc đời, thân phận con người, kiếp người sao quá phù du, mong manh như sương khói. Tôi đã bước vào tuổi biết buồn, và cũng từ đây tôi yêu âm nhạc hơn. Có lần tôi bị mẹ bắt gặp khi nhìn thấy tôi ngồi lặng trước bàn học, thả hồn theo đám mây bay trong khung trời chiều nắng nhạt. Mẹ không nói nhưng tôi hiểu lòng mẹ xót xa biết mấy!
Có lẽ mẹ hiểu tôi đang ở tuổi cần một người cha, một người anh. Trong khi nhà tôi bây giờ chỉ toàn đàn bà con gái, có mỗi thằng em trai thi lại nhỏ xíu! Mẹ thường nhắc các anh họ của tôi lâu lâu rảnh xuống ghé nhà để đưa tôi đi chơi. May sao tôi xin mẹ gia nhập vào Boy Scout. Đây là một môi trường sinh hoạt rất tốt. Tuổi thiếu niên của tôi được vui chơi và rèn luyện trong Scout rất nhiều. Sau này mẹ vẫn thường nhắc nhở: "Làm con trai phải can đảm lên không được yếu đuối". Tôi tự hứa sẽ không làm mẹ thất vọng, nhưng mẹ ơi trước sau gì con vẫn chỉ là một thằng con trai mang nhiều xúc cảm trong tâm hồn.
Bố ra đi để lại trách nhiệm nuôi dạy các con cho mẹ gánh vác. Trong cơn lốc định mệnh, cái tàn cây rộng đã bị cuốn băng đi mất, chúng tôi trở thành hụt hẫng, may mà còn mẹ. Cám ơn thượng đế ban cho chúng tôi một người mẹ hiền. Với nghị lực và lòng hy sinh mẹ đã vượt qua tất cả nghịch cảnh. Chúng tôi như lũ chim non lúc nào cũng được mẹ che chở trong vòng tay ấm áp. Cho đến khi lớn khôn ra đời, tôi vẫn không bao giờ quên được tấm lòng hy sinh vô bờ của mẹ.
Bài học thứ hai chúng tôi học được nơi mẹ, là dù có thế nào cũng phải biết đứng dậy để khuất phục nghịch cảnh.
Hoài niệm

Người ta chiều đến mới thấy buồn, còn tôi sáng ra mở mắt thức dậy đã thấy buồn rồi! Cái buồn miên man nó cứ đeo theo tôi suốt cả ngày, suốt từ sáng đến tối, rồi từ ngày này qua ngày khác… Nỗi xót xa day dứt triền miên trong lòng tôi, trước một mất mát quá lớn, tôi làm việc học hành không được tập trung, vốn đã học dở vì lười biếng, năm ấy tôi học kém đi một cách thảm hại, đứng gần chót lớp! Cái phiếu điểm hàng tháng tôi không dám đưa tận tay mẹ mà để trên bàn học. Bữa sau tôi lặng người khi nhìn tờ phiếu điểm, chữ ký của mẹ đọng mực đã bị nhòe đi. Tôi lặng người khi hiểu ra đó chính là những giọt lệ cuối cùng đã gần cạn khô của mẹ đã nhỏ xuống vì tôi!
Ngày qua, tôi có cảm giác nỗi buồn nó hành hạ len lỏi vào tận cùng ngõ ngách của tâm hồn. Đậm nét nhất là mỗi năm cứ đến ngày tựu trường, mỗi đứa học sinh được phát một Thành Tích Biểu. Mặt trước ghi tên học sinh, lớp và niên khóa. Mặt trong ghi điểm của mỗi môn học. Mặt sau là lý lịch học sinh, phần ghi tên cha mẹ, nghề nghiệp và địa chỉ. Như mọi năm, năm nay tôi lên lớp Chín. Nhận tờ Thành Tích Biểu, tôi vẫn điền tên bố nhưng cây viết khựng lại ở hàng dưới. Biết viết gì bây giờ khi bố đã không còn nữa? Tôi đành để trống hàng này. Không hiểu tại sao tôi lại làm như thế, nhưng tôi không tài nào có đủ can đảm để ghi vào một chữ "chết" oan nghiệt lạnh lùng.
Trong lớp cũng có vài đứa bạn bất hạnh côi cút như tôi, có đứa mất cha, có đứa không còn mẹ. Tự nhiên tôi cảm thấy như là một sự đồng cảm, đồng cảnh ngộ, khiến tôi dễ thân với mấy đứa bạn này hơn. Thấy tôi suốt ngày buồn ủ rũ, các bạn tôi cũng tội nghiệp lâu lâu tỏ vẻ an ủi chia xẻ, nhưng nào có lấp đầy được nỗi xót xa trong thâm tâm tôi. Lúc đó tôi hay suy nghĩ vẩn vơ, tôi thấy sao chúng nó dường như vẫn vô tư hồn nhiên, mỗi khi nhắc đến người đã mất, chúng chỉ thoáng buồn một chút thôi. Không như con người của tôi mỗi khi nhắc đến thân phận côi cút của mình, là tôi buồn tủi, nghẹn ngào chẳng nói được thành lời. Có lẽ chúng vô tư hơn, không như tôi ngay tuổi còn nhỏ đã sớm miên man những mạch sầu đa cảm. Cảm giác ấy kéo dài mãi trong tôi khó nguôi ngoai.
Tất cả những đồ vật của bố, mẹ gói lại cẩn thận để ở một nơi kín đáo trong góc tủ. Ngay từ nhỏ tôi là người sống với nhiều tình cảm quyến luyến. Những đồ vật chung quanh tôi đều mênh mang kỷ niệm, vì tôi đã có ý thổi vào nó một linh hồn. Đôi khi vô tình mở tủ bắt gặp cái tàn thuốc lá của ông nội, cái đồng hồ đeo tay, cái bóp da, cặp kiếng mát bố vẫn thường dùng khi lái xe… tim tôi lại nhói đau. Nhưng những đồ vật nhỏ còn cất dấu được, còn như chiếc xe Honda của bố thì dấu vào đâu? Chiếc xe Honda, con ngựa già trung thành của bố. Nó được dựng nơi phòng khách đã mấy tháng nay bụi bám đầy. Nó đã từng chứng kiến biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn với gia đình tôi. Từng vòng bánh xe chuyên chở biết bao kỷ niệm khó phai nhòa. Giờ đây nó được dựng sát ngay bàn thờ của bố. Như con ngựa già mất chủ, đầu nó quẹo sang một bên, dường như nó cũng đang chia xẻ nỗi buồn đau tức tưởi như tôi.
Mấy tháng sau, mẹ đành bán đi chiếc xe của bố. Không nói nhưng chúng tôi đều hiểu, mỗi lần nhìn thấy chiếc xe máy mẹ lai càng nhớ đến bố nhiều hơn, mẹ buồn, mẹ khóc! Chúng tôi cũng thế, cũng khóc. Tôi còn nhớ như in. Buổi chiều theo lệ thường tôi đi học nhưng hôm đó được nghỉ, mẹ sai tôi lấy chìa khóa đưa cho ông khách mua xe. Phủi sơ lớp bụi đóng trên yên xe, ông ta lạnh lùng đặt nó ra khỏi nhà, mẹ đã rươm rươm nước mắt vội quay đi. Dắt xe ra trước sân nhà, ông khách cưỡi lên nó. Con ngựa già dường như không vui với người chủ mới, hay nó muốn quyến luyến không chịu rời xa chúng tôi. Trước phút chia tay không bao giờ hẹn ngày gặp lại. Nó nhất định không chịu nổ máy ngay, nó hục hặc ho lên mấy tiếng khàn đục khó khăn, dường như nó muốn khóc thay cho một lời vĩnh biệt!
Chi Khanh vừa đi học về, thấy tôi đứng tần ngần trước sân, chị vịn vào vai tôi như muốn truyền cho tôi một ít can đảm, hay là chính chị cũng đang mất can đảm. Hương đi học xa chưa về và Trang đi học buổi chiều. Tôi vẫn đứng ở trước sân, chỉ có hai đứa em nhỏ, tội nghiệp, hai em ngây thơ quá không biết gì, chỉ giương đôi mắt to đen tròn như hai hạt nhãn ra nhìn. Mẹ bế Trâm trong lòng, còn em Đạt đang đùa chơi với lũ trẻ con hàng xóm trước sân nhà. Thấy có người khách lạ Đạt nép sau lưng và níu tay tôi, em hỏi một câu rất ngây ngô nhưng đã làm tôi ứa lệ.
- Anh! Sao người ta dắt xe của bố đi kìa?
Tôi nhìn Đạt mà không nói được câu nào. Tim tôi bỗng nhói đau, hơi thở như nghẹn lại nơi cuống họng, đôi mắt tôi nóng cay, tôi cố nuốt xuống một cái gì mặn chát dâng lên trong lòng. Chị Khanh đã ôm tập sách vào nhà từ lâu. Ông khách đã lái chiếc xe của bố lẫn vào dòng người xuôi ngược trên đường phố. Tôi vẫn đứng ở đó trông theo, cho đến khi nó chỉ là một đám khói trắng nhạt nhòa.
Tôi giả bộ đứng trước sân dấu mặt nép sau cánh cửa, chưa muốn bước vào nhà. Nếu tôi bước vào bây giờ tôi sẽ bật khóc trước mặt chị Khanh ngay. Đạt đã trở ra vô tư hồn nhiên chơi đùa với đám trẻ con hàng xóm. Đợi một lúc thấy yên ắng, tôi lách mình bước vào nhà rồi chạy vút lên lầu. Để xua đi những ý nghĩ vẩn vơ tôi cố mở sách ra học bài, những dòng chữ như đang nhảy múa lung linh chao đảo trước mắt tôi. Nhớ mẹ nói, "con trai không được khóc". Tôi cố mím chặt môi.
Nhưng có ai biết đêm về trên căn phòng nhỏ, trong cái thế giới nhỏ bé riêng tư, tôi thường trùm mền kín mít lên cho tới đầu, rấm rức khóc một mình. Mặc cho những giọt nước mắt nóng tuôn ra, tôi không cần phải đè nén. Sau những lúc như thế này, tôi cảm thấy như tâm sự vơi nhẹ đi được nhiều, trong lòng bớt trĩu nặng. Nhưng đồng thời tôi cũng thật khó chịu với cái cá tính yếu đuối của mình. Xấu hổ quá! Mình thua cả một đứa con gái! Thực ra tôi vẫn cố đè nén cảm xúc đấy chứ. Nhưng ban ngày càng cố đè nén bao nhiêu, đêm xuống cảm tính nó lại hành hạ tôi bấy nhiêu. Càng cố quên đi thì nỗi xót xa buồn tủi lại càng thêm quay quắt. Nói thế nào đi nữa, tôi vẫn chỉ là một thằng bé đa cảm, dễ bị chi phối bởi cảm xúc của chính mình.
Tôi học lớp Chín buổi chiều. Cứ mỗi chiều tan trường, nhìn bạn bè trang lứa có bố đón trước cổng trường, tôi buồn đến đứt ruột. Rồi những ngày hai buổi đi về đạp xe trên con đường quê. Cũng con đường làng ấy năm xưa bố mua cho chiếc xe đạp mới, tôi vui tươi hớn hở bao nhiêu, bây giờ rũ buồn thẫn thờ bấy nhiêu. Có hôm thầy giáo nghỉ, học sinh được về sớm hai tiết cuối, bâng khuâng chưa muốn về nhà, tôi đạp xe lang thang qua những cánh đồng cỏ, để hồn lại phiêu du ngụp lặn vào vùng kỷ niệm, nỗi nhớ mênh mang. Chẳng lẽ về nhà với đôi mắt đỏ hoe sưng húp thế này ư? Tôi lủi xe vào bên đường, men theo hàng cây thơ thẩn thả hồn nhìn những con chim đuổi nhau bay lượn trên cành. Buổi chiều, những con chim se sẻ không thấy đâu nữa. Thỉnh thoảng chỉ có vài con sáo lạc đàn tìm nhau cất tiếng hót nghe bơ vơ lạc lõng. Tôi lang thang một hồi, nằm ngả người ra trên những bãi cỏ xanh mướt, nhìn mây chiều trời lãng đãng. "Mây ơi! Sao còn bay mãi không quay về đây…" những lúc như thế tôi thấy mình như nhẹ đi bao niềm tâm sự. Chiều xuống thật nhanh, những tia nắng đang yếu dần, xa xa bếp lửa nhà ai đang nhen nhúm thả những cụm khói lam chiều. Trời sắp tối, muốn ngồi mãi nhưng sợ về trễ mẹ mong. Tôi lên xe đạp vội về nhà.
Căn phòng của tôi trên lầu, nơi bàn học có khung cửa sổ, dạo ấy người ta chưa xây cất nhiều nhà lầu như bây giờ. Từ khung cửa sổ phòng tôi nhìn ra ngoài khoảng khoát lắm. Cứ buổi chiều nhất là những ngày cuối tuần được nghỉ, tôi cứ lặng ngồi ở đây thẫn thờ qua khung cửa nhỏ, nhìn đám mây bay trôi bàng bạc lững lờ trên nền trời xanh thẳm. Bâng khuâng nghĩ đến cuộc đời, thân phận con người, kiếp người sao quá phù du, mong manh như sương khói. Tôi đã bước vào tuổi biết buồn, và cũng từ đây tôi yêu âm nhạc hơn. Có lần tôi bị mẹ bắt gặp khi nhìn thấy tôi ngồi lặng trước bàn học, thả hồn theo đám mây bay trong khung trời chiều nắng nhạt. Mẹ không nói nhưng tôi hiểu lòng mẹ xót xa biết mấy!
Có lẽ mẹ hiểu tôi đang ở tuổi cần một người cha, một người anh. Trong khi nhà tôi bây giờ chỉ toàn đàn bà con gái, có mỗi thằng em trai thi lại nhỏ xíu! Mẹ thường nhắc các anh họ của tôi lâu lâu rảnh xuống ghé nhà để đưa tôi đi chơi. May sao tôi xin mẹ gia nhập vào Boy Scout. Đây là một môi trường sinh hoạt rất tốt. Tuổi thiếu niên của tôi được vui chơi và rèn luyện trong Scout rất nhiều. Sau này mẹ vẫn thường nhắc nhở: "Làm con trai phải can đảm lên không được yếu đuối". Tôi tự hứa sẽ không làm mẹ thất vọng, nhưng mẹ ơi trước sau gì con vẫn chỉ là một thằng con trai mang nhiều xúc cảm trong tâm hồn.
Bố ra đi để lại trách nhiệm nuôi dạy các con cho mẹ gánh vác. Trong cơn lốc định mệnh, cái tàn cây rộng đã bị cuốn băng đi mất, chúng tôi trở thành hụt hẫng, may mà còn mẹ. Cám ơn thượng đế ban cho chúng tôi một người mẹ hiền. Với nghị lực và lòng hy sinh mẹ đã vượt qua tất cả nghịch cảnh. Chúng tôi như lũ chim non lúc nào cũng được mẹ che chở trong vòng tay ấm áp. Cho đến khi lớn khôn ra đời, tôi vẫn không bao giờ quên được tấm lòng hy sinh vô bờ của mẹ.
Bài học thứ hai chúng tôi học được nơi mẹ, là dù có thế nào cũng phải biết đứng dậy để khuất phục nghịch cảnh.