Chương 8
Đổi thay
Tháng năm nhọc nhằn của mẹ rồi cũng qua đi… qua đi… Những chuỗi ngày đen tôi nhất của gia đình tôi cũng đã vượt qua. Theo ngày tháng, chúng tôi từng đứa lớn dần … Đàn chim non ngày nào, giờ đây đang chập chững đôi cánh bay ra khỏi tầm tay của mẹ, tung mình vào cuộc đời…
Thế hệ của chúng tôi sanh ra trong chiến tranh, trưởng thành trong khói lửa, chưa bao giờ thấy một ngày an bình. Chúng tôi lớn dần lên theo nhịp độ của cuộc chiến. Vào những năm cuối, chiến tranh lên đến mức độ cao nhất của nó trước khi kết thúc. Trong bối cảnh của lịch sử, cũng như một số gia đình khác, gia đình tôi cũng bị phân tán. Hai chị Chi và Điệp theo chồng di tản, mẹ cho Trang đi với chị Diệp cho có chị có em.
Buổi chiều tiễn đưa gia đình chị Diệp và em Trang đi, lòng tôi nặng trĩu. Giúp mọi người lên xe, tôi chỉ kịp xiết chặt tay Trang một lần cuối cùng. Mẹ nói với chị trong nghẹn ngào: "Con gái phải theo chồng, khi nào nhớ đến gia đình con đã có em Trang". Mọi người đều hối hả vội vã, lo âu ánh lên từ trong tia nhìn khoé mắt. Đời tôi từ ngày có trí khôn đến giờ, chưa bao giờ phải chứng kiến một cuộc chia tay đau đớn như thế này. Thật đúng là loạn lạc, người đi không biết sẽ phải về đâu? Người ở lại hoang mang lo sợ không biết sẽ phai đối diện với ngày mai thế nào? Cả hai trường hợp đều không có câu trả lời trọn vẹn! Một chữ "buồn", hay một chữ "lo" không đủ để diễn tả! Quả thực, trong thời loạn người ta sẽ lạc nhau! Cha lạc con, anh lạc em, vợ lạc chồng! Lạc cả đường đi, lạc cả lối về! Lạc cả trong tâm tưởng!
Mẹ gạt lệ đưa chị Diệp và em Trang lên xe. Bịn rịn đến mấy cũng phải chia tay, biết nói gì nữa đây khi những giọt nước mắt đã ứa ra lưng tròng mắt. Đường phố chật cứng một rừng người chạy hỗn loạn. Chiếc xe hối hả lăn bánh lao vào dòng xe cộ lẫn dòng người xuôi ngược. Tựa vào cột điện trước sân tiệm thuốc nhà chị Diệp, tôi duỗi mắt trông theo cho đến khi nó tan lẫn vào đám bụi mờ. Tôi vẫn đứng lặng yên như vậy hồi lâu. Lâu lắm, để nhìn trên mặt đường phố muôn ngàn khuôn mặt đang nhảy múa, cuồng quay, qua lại, những khuôn mặt không có hồn, lạc thần, thất sắc. Rồi sau cùng tôi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ thấy đôi mắt mình bỗng nhòe đi, nhoè đi…
Nắng chiều còn vấn vương trước khi lịm tắt, màn đêm đổ ập xuống thật nhanh. Giờ này chắc chị Diệp và em Trang đã xuống đến miền Tây rồi. Đêm hôm ấy, kho đạn phi trường gần nhà tôi, đạn nổ tơi bời. Lần đầu tiên thực sự tôi cảm thấy gần gũi với chiến tranh. Trong cơn khói lửa kinh hoàng mùi súng đạn, mùi chết chóc đau thương đã cận kề sát quanh đây.
Hôm sau chị Chi xuống tiệm thuốc thăm mẹ, chị mệt mỏi vì mang bầu gần đến ngày sanh. Chị Chi hỏi:
- Diệp nó đi rồi hả mẹ?
Mẹ trả lời trong tiếng thở dài:
- Ừ, mới chiều qua. Mẹ cho Trang đi nữa để chị em chăm nom lẫn nhau. Còn gia đình con, có tính chuyện đi không?
- Con thì đi đâu được, bầu bì thế này, chạy đâu bây giờ? Mong sao Diệp và Trang đi được suôn sẻ.
Tôi trùm mền nằm ngay cái sofa trong tiệm thuốc, không muốn ngồi dậy vì nhớ đến chiều qua vẫn thấy buồn. Tôi mơ màng nghe chị nói chuyện với mẹ. Không ngờ đó là lần cuối cùng mẹ gặp chị. Giờ phút chót gia đình chị Chi cùng lên đường di tản, không kịp nói một lời từ giã. Cho mãi đến mười năm sau gia đình tôi mới thực sự được đoàn tụ. Lúc ấy, trong cảnh nhốn nháo không ai biết được là sẽ đi về đâu? Dòng người cuốn nhau trôi đi như dòng nước. Phải chăng họ đang đi tìm sự sống trong cái chết? Hay họ đang đi tìm cái chết từ sự sống. Nên bước chân ra đi, cứ coi như là một lần… vĩnh biệt!
Mọi người không còn nghi ngờ gì nữa, không cần phải chờ đợi gì nữa. Chuyện gì đến nó sẽ phải đến! Tiếng khóc của những đứa trẻ lạc cha mẹ. Tiếng kêu cứu của những người bị cướp. Tiếng nhạc vang lên từ chiếc máy radio. Tất cả trộn lẫn lại thành một rừng âm thanh hỗn độn của một bản hòa tấu kinh hoàng.
Mọi sự đều phải đổi thay, đổi thay…
Chiến tranh đã kết thúc. Hòa bình đã trở về trên quê hương tôi. Con đường Nam Bắc đã được nối liền, Việt Nam một dải non sông gấm vóc.
Đổi thay
Tháng năm nhọc nhằn của mẹ rồi cũng qua đi… qua đi… Những chuỗi ngày đen tôi nhất của gia đình tôi cũng đã vượt qua. Theo ngày tháng, chúng tôi từng đứa lớn dần … Đàn chim non ngày nào, giờ đây đang chập chững đôi cánh bay ra khỏi tầm tay của mẹ, tung mình vào cuộc đời…
Thế hệ của chúng tôi sanh ra trong chiến tranh, trưởng thành trong khói lửa, chưa bao giờ thấy một ngày an bình. Chúng tôi lớn dần lên theo nhịp độ của cuộc chiến. Vào những năm cuối, chiến tranh lên đến mức độ cao nhất của nó trước khi kết thúc. Trong bối cảnh của lịch sử, cũng như một số gia đình khác, gia đình tôi cũng bị phân tán. Hai chị Chi và Điệp theo chồng di tản, mẹ cho Trang đi với chị Diệp cho có chị có em.
Buổi chiều tiễn đưa gia đình chị Diệp và em Trang đi, lòng tôi nặng trĩu. Giúp mọi người lên xe, tôi chỉ kịp xiết chặt tay Trang một lần cuối cùng. Mẹ nói với chị trong nghẹn ngào: "Con gái phải theo chồng, khi nào nhớ đến gia đình con đã có em Trang". Mọi người đều hối hả vội vã, lo âu ánh lên từ trong tia nhìn khoé mắt. Đời tôi từ ngày có trí khôn đến giờ, chưa bao giờ phải chứng kiến một cuộc chia tay đau đớn như thế này. Thật đúng là loạn lạc, người đi không biết sẽ phải về đâu? Người ở lại hoang mang lo sợ không biết sẽ phai đối diện với ngày mai thế nào? Cả hai trường hợp đều không có câu trả lời trọn vẹn! Một chữ "buồn", hay một chữ "lo" không đủ để diễn tả! Quả thực, trong thời loạn người ta sẽ lạc nhau! Cha lạc con, anh lạc em, vợ lạc chồng! Lạc cả đường đi, lạc cả lối về! Lạc cả trong tâm tưởng!
Mẹ gạt lệ đưa chị Diệp và em Trang lên xe. Bịn rịn đến mấy cũng phải chia tay, biết nói gì nữa đây khi những giọt nước mắt đã ứa ra lưng tròng mắt. Đường phố chật cứng một rừng người chạy hỗn loạn. Chiếc xe hối hả lăn bánh lao vào dòng xe cộ lẫn dòng người xuôi ngược. Tựa vào cột điện trước sân tiệm thuốc nhà chị Diệp, tôi duỗi mắt trông theo cho đến khi nó tan lẫn vào đám bụi mờ. Tôi vẫn đứng lặng yên như vậy hồi lâu. Lâu lắm, để nhìn trên mặt đường phố muôn ngàn khuôn mặt đang nhảy múa, cuồng quay, qua lại, những khuôn mặt không có hồn, lạc thần, thất sắc. Rồi sau cùng tôi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ thấy đôi mắt mình bỗng nhòe đi, nhoè đi…
Nắng chiều còn vấn vương trước khi lịm tắt, màn đêm đổ ập xuống thật nhanh. Giờ này chắc chị Diệp và em Trang đã xuống đến miền Tây rồi. Đêm hôm ấy, kho đạn phi trường gần nhà tôi, đạn nổ tơi bời. Lần đầu tiên thực sự tôi cảm thấy gần gũi với chiến tranh. Trong cơn khói lửa kinh hoàng mùi súng đạn, mùi chết chóc đau thương đã cận kề sát quanh đây.
Hôm sau chị Chi xuống tiệm thuốc thăm mẹ, chị mệt mỏi vì mang bầu gần đến ngày sanh. Chị Chi hỏi:
- Diệp nó đi rồi hả mẹ?
Mẹ trả lời trong tiếng thở dài:
- Ừ, mới chiều qua. Mẹ cho Trang đi nữa để chị em chăm nom lẫn nhau. Còn gia đình con, có tính chuyện đi không?
- Con thì đi đâu được, bầu bì thế này, chạy đâu bây giờ? Mong sao Diệp và Trang đi được suôn sẻ.
Tôi trùm mền nằm ngay cái sofa trong tiệm thuốc, không muốn ngồi dậy vì nhớ đến chiều qua vẫn thấy buồn. Tôi mơ màng nghe chị nói chuyện với mẹ. Không ngờ đó là lần cuối cùng mẹ gặp chị. Giờ phút chót gia đình chị Chi cùng lên đường di tản, không kịp nói một lời từ giã. Cho mãi đến mười năm sau gia đình tôi mới thực sự được đoàn tụ. Lúc ấy, trong cảnh nhốn nháo không ai biết được là sẽ đi về đâu? Dòng người cuốn nhau trôi đi như dòng nước. Phải chăng họ đang đi tìm sự sống trong cái chết? Hay họ đang đi tìm cái chết từ sự sống. Nên bước chân ra đi, cứ coi như là một lần… vĩnh biệt!
Mọi người không còn nghi ngờ gì nữa, không cần phải chờ đợi gì nữa. Chuyện gì đến nó sẽ phải đến! Tiếng khóc của những đứa trẻ lạc cha mẹ. Tiếng kêu cứu của những người bị cướp. Tiếng nhạc vang lên từ chiếc máy radio. Tất cả trộn lẫn lại thành một rừng âm thanh hỗn độn của một bản hòa tấu kinh hoàng.
Mọi sự đều phải đổi thay, đổi thay…
Chiến tranh đã kết thúc. Hòa bình đã trở về trên quê hương tôi. Con đường Nam Bắc đã được nối liền, Việt Nam một dải non sông gấm vóc.
0 Comments:
Post a Comment
<< Home